"Trí tuệ giàu lên nhờ cái nó nhận được,con tim giàu lên nhờ cái nó cho đi" - Victor Hugo.You can make a living by what you get, but you can make a life by what you give- Winston Churchill

Tuesday, October 18, 2011

Con dù lớn vẫn là con của Mẹ

"Con dù lớn vẫn là con của Mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"
Đọc những dòng tâm sự của một bạn sinh viên mà nước mắt cứ chảy dài. Cứ lúc nào đến với cảm xúc thật cũng nghẹn ngào, cũng day dứt, hối hận ... Lại một ngày 20 tháng 10 nữa xa nhà. Chép lại mấy dòng cho Mẹ, cho Vợ ... cho những bà Mẹ Việt Nam, cho những người Vợ quanh năm xa chồng.

Mẹ à! Khi con viết những dòng này, con vẫn biết chắc chắn 1 điều rằng mẹ sẽ không bao giờ đọc được nó đâu, nhưng con vẫn viết. Con chưa một lần dám đứng trước mặt mẹ mà nói những từ yêu thương. Con không đủ can đảm mẹ ạ, dù với những đứa bạn của con, vẫn có một số bảo rằng con mồm mép, con miệng lưỡi. Nhưng với mẹ con đã một lần nào nói “con yêu mẹ” đâu? Con tệ quá mẹ nhỉ.
Từ trước đến nay con chỉ biết nhận lại tất cả những gì mẹ cho, con chỉ biết chìa tay để lấy bất cứ thứ gì từ mẹ thôi. Thế mà con đã làm được gì cho mẹ đâu. Vậy mà nhiều lúc con còn đòi hỏi quá đáng như một đứa trẻ hư. Con vẫn biết một đời mẹ luôn tảo tần vất vả, mẹ đã khổ nhiều vì con.
Mẹ ơi, cái cảnh đó con vẫn luôn nghĩ tới như thế nhưng sao con vẫn chưa thật sự nghe lời mẹ, con vẫn hư. Đã đôi lần con không kìm nổi lòng mình mà còn to tiếng với mẹ, dù con hối hận lắm nhưng con vẫn không dám nói rằng con xin lỗi…Có phải con ngại không? con cũng không biết nữa? nhưng với mẹ thì sao con phải ngại chứ, phải không mẹ?

Vậy mà con vẫn không giải thích được lý do tại sao đó. Mẹ à! Số lưu bút hay blog con viết cho bạn bè nhiều lắm, vậy mà đây là lần đầu tiên con viết cho mẹ cơ đó…Lắm lúc con gặp chuyện với bạn bè, để rồi về lại sà vào lòng mẹ…..Vậy mà…….
Nghĩ đến những ngày tháng còn dài mẹ còn vất vả nuôi con, mà dường như con thấy mình càng tệ hơn. Cũng tại con chưa thật sự cố gắng mẹ ạ…… Mẹ ơi! Trưa nay con đã to tiếng với mẹ nữa rồi, con xin lỗi mẹ! Mẹ hãy hiểu cho con, chỉ tại vì con thương em gái quá thôi, con cứ sợ nó sẽ phải khổ mẹ à. Con sợ em sẽ vất vả, nhưng trong giây lát con cũng không nghĩ đến suy nghĩ của mẹ nữa.
Mẹ! mẹ có biết là con mong muốn được về bên mẹ lắm không? ... Con lại phải xin lỗi mẹ nữa rồi. Nhưng đâu phải đã hết đâu, phải không mẹ. Con sẽ cố gắng, sẽ cố gắng hơn nữa để mẹ hài lòng,mẹ nhé!

Từ sâu thẳm trái tim con, con muốn nói với mẹ rằng con xin lỗi và con cũng muốn đứng trước mẹ mà nói thật to: CON YÊU MẸ! Mẹ hãy đợi ngày con ra trường mẹ nhé, con nhớ nhà ta lắm...

Con xin hạ bút! Con trai của cha mẹ.
Nguyễn Bá Phong


0 comments: