"Trí tuệ giàu lên nhờ cái nó nhận được,con tim giàu lên nhờ cái nó cho đi" - Victor Hugo.You can make a living by what you get, but you can make a life by what you give- Winston Churchill

Tuesday, September 28, 2010

PhD - Lạ lùng với "PhD blues"

http://www.connekgroup.net/forum/attachment.php?s=0343f31215d43e88ddd3bb083ab7da49&attachmentid=51&d=1111194442

Không trau chuốt, không mỹ miều, nhưng độc đáo, bài hát miêu tả cuộc sống và những công việc thực tế của một "PhD student" khi đã quyết định hiến mình cho khoa học.


Đây là lần đầu tiên tôi được nghe một bài hát do những sinh viên PhD (Doctor of Philosophy - có thể hiểu là học vị Tiến sỹ) sáng tác và viết về những cảm xúc thật nhất của chính họ. Chữ “blues” vừa có nghĩa thể loại nhạc blues (thể hiện những suy nghĩ cá nhân hoặc truyền thống, cấu trúc đơn giản và mở, chuyển âm three-chord lặp lại; chơi acoustic và hơi hướng jazz), vừa có nghĩa hàm ý nỗi buồn trăn trở, nỗi niềm trong ca khúc này).



Tác giả của bài hát là Frans Prins và Pascal Wilhelm, 2 sinh viên PhD về Educational Psychology ở Hà Lan, đề tài của họ nằm trong chương trình nghiên cứu "Inductive Learning". Họ cùng mê âm nhạc, và viết chung bài này để bộc bạch tâm trạng bế tắc, ngột ngạt và đôi khi là sự khó hiểu của họ về mục đích mảnh bằng PhD


Thể loại nhạc Blues-jazz vốn rất kén người nghe. Nó trúc trắc, đứt gãy. Nó riết róng, nổi loạn. Nó oằn mình dưới sức nặng của xúc cảm người viết, cũng vì thế mà tạo sự ức nghẹn trong cảm xúc người nghe.



Cho nên mới có người nói rằng những ai có cuộc sống phẳng lặng, trải lụa thì không thể nghe được Blue-jazz. PhD blues cũng vậy. Bản thân tôi cũng là một “PhD student” nên tôi có thể cảm nhận được rằng trong bài hát này, dường như giai điệu, tiết tấu - dẫu đã rất cố gắng - nhưng vẫn không thể nào chuyển tải hết được những tâm sự u uất của người mang cảm giác của một con hổ trong sở thú: You know how I feel? Feel like a tiger in the zoo. Thậm chí có những lúc còn cảm thấy mình thật bất lực, không lối thoát trong khoa học




Ca từ rất lộ, không trau chuốt, mỹ miều, nó miêu tả cuộc sống và những công việc thực tế của một PhD student khi đã quyết định hiến mình cho khoa học:

I"m a Ph.D. student, I"m working night and day

I"m writing a dissertation, and get a lousy pay

I thought I"d be in business, but I could not decide.

I waited and I waited, and ended up in science

Và những khó khăn đè nặng cả trí tuệ lẫn tinh thần:

I started out with reading, all pieces I could find.

Spent two months at the xerox, till I was half blind

Then I needed some data, and much to my surprise.

I found low correlations, Is this paradise?

Having a discussion, with a senior or two.

Giving all these compliments, "cause their egos need a boost.

Then I sent my work to a journal, it was in the fall.

In springtime it got rejected, "cause my sample was too small.

Had to do a presenation, at a big big big conference.

I was in this great symposium, which no one would attend.


Đó là sự gian khổ trong việc viết bài và xuất bản các công trình, là cái “Tôi” quá lớn của những người đi trước, đó còn là sự đối mặt liên tiếp với những nỗi thất vọng, là sự mất dần cảm giác, và đáng sợ nhất là hố sâu ngăn cách với giao tiếp ngoài xã hội: Spent two months at the xerox, till I was half blind. Và câu hỏi bật lên nhức nhối: Is this paradise?.

Điệp khúc: Getting a degree. If you don"t know what to do được nhấn đi nhấn lại bốn lần trong bài hát. Cái cách mà người hát nhả chữ như muốn xoáy vào đáy sâu hun hút của nỗi lòng người nghe.

Có thể anh ta đang tìm một sự đồng cảm hay đơn giản chỉ là muốn bứt phá cảm xúc của mình thành giai điệu. Vì thế mà nó ngổn ngang, xiêu vẹo, đầy ngẫu hứng theo đúng chất Blues-jazz. Nó tố cáo nỗi cô đơn đến cùng cực của một con chiên đắm mình trong khoa học. Bạn gái của anh không thể nào chia sẻ: When I got home my love had left me, "cause she could not understand. Và hậu quả đau đớn là: Leading your life in science, makes you lonely in the end.

Bài hát này không mang ý nghĩa tiêu cực của người muốn chối bỏ tấm bằng PhD. Nó là một khoảnh khắc tâm trạng rất nhân bản của con người bởi không có ai trên đời này lại không từng một lần rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Blue-jazz không vuốt ve cưng nựng người nghe. Nó đầy ngẫu hứng và bám chặt lấy ta bằng những cảm xúc ích kỷ của chính nó.

Pascal và Frans không phải là những sinh viên thiếu năng lực trong lĩnh vực của họ, nhưng những thách thức là không nhỏ. Cả hai đã có những công việc mới. Họ đã thành công. Họ gần ta ở những cảm xúc chân thật nhất của chính mình.






Edited from Hà Linh - VNN

0 comments: