Thai là đất nước du lịch, khách từ khắp nơi trên thế giới, đủ mọi màu da, đủ mọi ngôn ngữ nhưng không nơi đâu tiếng Việt lại được quan tâm như trong bức ảnh sau. (Nên nhớ là chỉ có duy nhất bảng tiếng Việt thôi nhá). Mình cũng đã định viết về vấn đề này rồi mà chưa có thời gian. Hôm nay lượm được trên blog anh Hải tấm ảnh phản ánh đúng thực trạng. Cũng gợn 1 chút buồn, thật buồn.
Tờ giấy cứng khổ to, đặt hoặc dán ở những địa điểm bán đồ ăn tự chọn ở Thủ đô Băng Cốc (Thái Lan), có nhiều khách Việt Nam lui đến, khiến không chỉ mình và rất nhiều người Việt, khi nhìn thấy, cảm giác xấu hổ. Mình chắc rằng, những du khách quốc tịch khác, khi ngồi cùng phòng ăn với người Việt, khi nhìn thấy những dòng chữ này, sẽ hỏi nhân viên phục vụ về nội dung dòng chữ và chắc chắn sau đó, sẽ nhìn người Việt bằng con mắt khác. Dẫu xấu hổ và hơi... nhục 1 chút, nhưng ý thức được lời nhắc nhở và tuân thủ theo chúng, có lẽ vẫn còn hơn rất nhiều, so với những người đã biết mà vẫn mặc kệ, phớt lờ, không thực hiện. Thay đổi 1 thói quen, không hề đơn giản và phải có quá trình, thậm chí bằng những chế tài cứng rắn, cho nhớ - cho chừa. Thế nhưng, ngẫm đi ngẫm lại, có những thói quen, mới hình thành và xuất hiện, nhưng đã nhanh chóng ăn sâu vào óc, ngấm vào máu và bám chặt vào tư tưởng... Những thói quen này, bao giờ mới sửa được và biết bao giờ người dân Việt mới hết tự xấu hổ, tuy chẳng bao giờ có bảng nhắc chế tài, như lấy thừa thức ăn?..
1 comments:
Em đọc mấy commnet về bài này trên Blog của anh chưa? Có mấy ý kiến cho là... không thật đấy. Thật buồn!
Post a Comment